Chương 152: Anh đã từng yêu tôi bao giờ chưa? Cố Thịnh đẩy xe lăn tay nổi gân xanh, trong lòng trào lên sự châm chọc, ở trong mắt cô, hắn là kẻ không từ mọi thủ đoạn nào sao?
Nhưng nghĩ lại, hắn tự thấy mình không đủ tư cách để trách cô, hắn đối đãi thô bạo như vậy, với mục đích muốn cô sảy thai, Duyệt Duyệt là người phụ nữ thông minh nên đã nhìn ra!
Hắn có rất nhiều cơ hội để khiến cô mất đi dứa con trong bụng, ví dụ như lúc này, hắn chỉ cần nhẹ ẩn một cái rồi buông tay, đứa bé trong bụng cô sẽ không có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Nhưng giờ hắn không có ác ý như vậy, chỉ trời mới biết hắn lúc này chỉ muốn yên tĩnh, nhẹ nhàng đẩy xe gúp cô .
Cô không tin tưởng hắn sao?
"Cơ thể không khỏe, cô đừng nên quá kích động!" Đè xuống tức giận trong lòng, Cố Thịnh cố giữ bình tĩnh nhìn Tả Tình Duyệt, nếu như người ở bên cạnh cô lúc này là Kiều Nam, cô có toàn tâm toàn ý tin tưởng hay không?
Nhớ tới cảnh hắn đã nhìn thấy khi ở Mĩ, trong lòng hắn lại nhói đau.
Tả Tình Duyệt thân thể đột nhiên cứng đờ, nhìn Cố Thịnh, cô không biết trong lòng hắn đang suy tính điều gì! Cơ thể không khỏe nên không thể quá kích động, nhưng không nghe được lời hứa của hắn, trong lòng cô rất bất an. Cảm giác sợ hãi cùng bất an luô quẩn quanh trong lòng Tả Tình Duyệt khiến cô vô cùng mệt mỏi, đến mức hít thở cũng khó khăn.
Cô nghĩ, nếu cứ sống trong tình cảnh này thì không sớm thì muộn cô cũng phát điên!
"Cố Thịnh, anh nói cho em biết đi? Anh rốt cuộc muốn thế nào? Anh nói cho em biết, em mệt mỏi với những suy đoán của chính mình, em nghĩ mình không thể hiểu anh!" Tả Tình Duyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe mắt ngấn lệ, nước mắt rơi xuống tay cô, cũng đồng thời làm lòng Cố Thịnh bỏng rát, đau đớn.
Hít thật sâu, Cố Thịnh nhắm mắt lại, nếu hắn nói cho cô biết, hắn có thể cho cô một cơ hội, nhưng không muốn con của cô ra đời, cô sẽ nghĩ như nào?
Đứa bé này là bảo bối của cô, cô sẽ tiếp tục cầu xin hắn tha cho hai mẹ con cô? Hoặc sẽ cùng đứa bé rời xa hắn?
Dù có cố chấp nhận thì hắn cũng không thể chấp nhận điều này.
Hắn nên làm gì đây? Đứa con không phải là giọt máu của mình thì hỏi hắn phải chấp nhận đứa bé thế nào đây?
Vô thức tay hắn nắm chặt, không cần suy nghĩ, hắn biết, mình không thể chấp nhận đứa bé này!
"Anh chỉ muốn cùng em đi hóng mát một chút!" Giọng Cố Thịnh bình tĩnh nhưng lại lạnh như băng, cặp mắt vẫn nhắm lại. Nhưng hắn có thể tưởng tượng ra thái độ lúc này của Tả Tình Duyệt, không tin, giật mình, phòng bị, hoặc hận. . . . .
"Đừng nhắc tới tên đó trước mặt tôi!" Cố Thịnh nói tiếp, giống như cảnh cáo, hắn lần này có thể nhịn, không có nghĩa lần sau hắn cũng có thể kiềm chế nổi cảm giác ghen tỵ của mình.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, muốn nói với hắn rất nhiều nhưng lời nói chưa kịp ra tới miệng thì đã nghẹn lại nơi cổ họng, đừng nhắc tới tên đó trước mặt Cố Thịnh! Cô dĩ nhiên biết “tên đó” là ai!
Khóe miệng nâng lên khổ sở, yên lặng xoay người, sờ lên bụng, cảm nhận sự sống của đứa bé: Bảo Bối, thật xin lỗi!
Hắn không muốn cô nhắc tới đứa bé, có thể thấy hắn rất ghét Bảo Bối của cô!
Cô thế cũng nên bằng lòng rồi, không phải sao? Ít nhất hắn không lôi cô bắt đi phá bỏ đứa bé này!
Hay là mình còn có cơ hội, có cơ hội giữ Bảo Bối!
Trong lòng tràn đầy kiên định, Cố Thịnh đẩy xe lăn, đưa cô đến bãi cỏ trong khôn viên bệnh viện, rõ ràng ánh nắng chan hòa như vậy nhưng cô không cảm thấy sự ấm áp.
Trầm mặc, trên đường đi hai người không ai nói một câu, rất ăn ý bởi cả hai người đều không muốn đánh vỡ không khí bình tĩnh này, Tả Tình Duyệt nhìn thấy xa xa có những đứa trẻ đang chơi đùa, trên khuôn mặt tái nhợt dần dần hiện ra nụ cười.
Cô nghĩ, dù có phải dốc hết sức lực, cũng quyết để con của mình được vui đùa như những đứa bé kia!
Cô sẽ là người mẹ hạnh phúc nhất!
Không có tình yêu, cô có tình mẫu tử thay thế, vậy là quá đủ rồi!
Cười cười, mắt toát ra nỗi chua xót, ngước nhìn bầu trời, không để cho nước mắt chảy ra ngoài, cô tự nói với mình, mình phải vui vẻ, không được khóc cho dù có bị kích động đi nữa!
Cố Thịnh nhìn cô cười, đột nhiên hắn có một cảm giác rất khác lạ, trong lòng có một dự cảm xấu!
Không biết vì sao, muốn co chú ý tới mình, Cố Thịnh ôm cô khỏi xe lăn cùng ngồi trên ghế đá dài, cánh tay dài ôm chặt cô vào trong lòng, hắn có lẽ đã biết, ở trong lòng cô, con của cô còn quan trọng hơn hắn rất nhiều.
Cảm giác này khiến hắn khủng hoảng!
"Anh biết không? Lúc này, em thật sự rất vui!" Tả Tình Duyệt không cự tuyệt, lặng lẽ dựa vào người hắn, tham lam ngửi mùi hương đặc biệt trên cơ thể hắn, không lâu nữa, có lẽ mình sẽ không còn được ngửi mùi hương này nữa!
Cô có nhớ mùi hương này không?
Vậy nên cô phải lưu lại chút ký ức cho mình!
Cố Thịnh ngơ ngẩn, lúc này, cô rất vui sao? Cho dù đấy là lời trong lòng của cô, hay cô nói để lừa gạt hắn, nghe cô bày tỏ tâm tình, trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ!
"Chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh tôi, tôi còn có thể hồi tâm chuyển ý!" Cố Thịnh chậm rãi mở miệng, hắn không phải cho cô cơ hội, mà là đang cho mình cơ hội, hắn không muốn cô đi! Hắn không thể rời bỏ cô!
Hồi tâm chuyển ý? Tả Tình Duyệt cười nhạt, cô bỏ ngoài tai lời hắn nói. Cô không còn là Tả Tình Duyệt ngây thơ của mấy tháng trước nữa, đã trải qua nhiều việc như vậy, cô đã dần trưởng thành, đã tự ý thức được không nên dẫm lên vết xe đổ!
Cô từng cố gắng xóa đi nỗi hận thù trong lòng hắn. Nhưng thời gian qua cô phát hiện ra nỗi hận thù trong lòng hắn đối với mình không thể giải tỏa được, cô đã thương tích khắp người, những gì cô có đều đã hy sinh cho hắn cả rồi.
"Căn phòng đó, phòng trẻ con. . . . . Rất đẹp!" Tả Tình Duyệt nở nụ cười nhàn nhạt, cô nghĩ, Bảo Bảo nhất định sẽ rất thích, nhưng con cô lại không có cơ hội được nhìn thấy!
Cha của nó không mong sự chào đời của nó!
Cố Thịnh liền giật mình, đấy là phòng hắn cất công bày trí dành cho con của cô và hắn, nhưng là. . . . .
Cố Thịnh trầm mặc một hồi lâu, hắn muốn nói cho cô biết, hắn sẽ cùng cô sinh rất nhiều con, sau đó hắn sẽ chuẩn cị phòng cho mỗi đứa theo một phong cách riêng. Nhưng vừa nghĩ tới đứa bé trong bụng cô, tất cả điều muốn nói đều không thể cất lên thành lời.
"Thịnh, anh có yêu em hay không?" Tả Tình Duyệt nắm chặt vạt áo, cô muốn có đáp án.
"Cô cũng yêu tôi sao?" Cố Thịnh nâng mặt cô lên, ánh mắt của hai người giao nhau, hắn không chỉ yêu cô, hiện tại yêu, hắn nghĩ cho dù sau này có ra sao hì vẫn luôn yêu cô.
". . . . ." Tả Tình Duyệt lẳng lặng nhìn sâu vào mắt hắn, từ trong mắt hắn, cô nhìn thấy chân tình nồng đậm, vậy. . . . . Là yêu sao?
Cô không biết, mở to hai mắt, Tả Tình Duyệt sợ bị ánh mắt của hắn mê hoặc, rồi lại dao động!
Cô không ngừng tự nói với mình, giờ yêu hay không đã không còn quan trọng nữa!
Chương 153: Để cho cô ‘ tự do ’, không thể nào! Mấy ngày liền, Cố Thịnh giống người vô cùng rảnh rỗi, cả ngày luôn bên cạnh Tả tình Duyệt, khiến trong lòng cô kinh ngạc. Cô không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ biết rằng, có Cố Thịnh ở đây, cô không thể trốn đi được.
Hai người thường ở cạnh nhau, không khí phần lớn là trầm mặc, dường như cả hai người đều đang né tránh điều gì đó.
Tả Tình Duyệt ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng nhìn hướng cửa, Cố Thịnh hôm nay không biết có chuyện gì mà chưa đến? Nhưng giây kế tiếp, cô giật mình vì suy nghĩ của bản thân, cô đang nghĩ gì vậy? Hắn không tới, chẳng phải tốt hơn sao? Tại sao trong lòng vẫn có chút mong đợi?
Tả Tình Duyệt nảy ra ý định chạy trốn nhưng hình ảnh Cố Thịnh lại ẩn hiện trong từng suy nghĩ.
Tả Tình Duyệt cười khổ, nếu như bỏ đi, cô chắc phải mất một thời gian khá dài mới dần quên được hắn, tình yêu bị coi thường, hắn đối đãi không ra gì với mình như vậy mà cô vẫn có níu kéo, cô đúng là kẻ ngốc.
"Bảo Bối, mẹ rất ngu ngốc đúng không?" Tả Tình Duyệt nhân lúc không có người bên cạnh thường nói chuyện với đứa bé trong bụng, cũng chỉ có lúc này, lòng cô mới cảm thấy hạnh phúc và bình yên.
"Nếu con sau này cũng gặp được người mình yêu, đừng giống mẹ mà ngu ngốc như vậy. . . . ." Trong mắt tràn đầy bi thương, bởi vì mẹ rất đau khổ! Chợt nghĩ đến điều gì, cô nói “cũng đừng nên nhớ người cha vô tình như vậy!"
Không nên làm tổn thương người yêu mình, bởi hành động đó rất tàn nhẫn!
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay của cô, một giọt lại một giọt. . . . .
"Ơ, em họ, sao lại khóc, có ai bắt nạt em sao?"
Giojng nói sắc nhọn vang bên tai cô, Tả Tình Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy Tôn Tuệ San, vội vàng lau nước mắt, cô sao vậy? Có người vào phòng cũng không phát hiện ra!
Tôn Tuệ San tới đây làm gì? Cô không thích người phụ nữ này!
"Em họ, em không hoan nghênh chị sao! Cũng đúng, chúng ta là tình địch, nhưng em không hoan nghênh cũng chả sao, không phải tôi muốn đến thăm, là có người nhờ!" Tôn Tuệ San mang theo túi xách, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn quanh phòng bệnh, hừ! Thật là người đàn bà tốt số, kể cả ngã bệnh cũng được đối xử tốt như vậy!
Không những thế, mấy ngày nay Cố Thịnh lúc nào cũng ở bên Tả Tình Duyệt khiến sự ghen tỵ trong lòng Tôn Tuệ San cũng từ từ tăng lên!
Tả Tình Duyệt không muốn nói chuyện, chỉ yên lặng mở to mắt, tình địch? Lúc cô yêu Cố Thịnh, Tôn Tuệ San là tình địch của cô, nhưng nếu như không còn yêu nữa, cô chẳng phải không còn quan hệ gì với Tôn Tuệ San sao !
"Những người phụ nữ mang thai đều thích khóc?" Tôn Tuệ San nhíu mày, trong mắt tính toán, nhếch miệng, “hi vọng đứa bé sinh ra, sẽ không giống như cô, lúc nào cũng khóc lóc, Thịnh nhất định sẽ không thích đâu! Thịnh ghét nhất phụ nữ hay khóc, bảo sao anh ấy không yêu cô!"
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, mặc dù cố không để ý tới lời của Tôn Tuệ San, nhưng lời nói đó làm cô bị tổn thương.
Cô mang thai con của Cố Thịnh?
Cố Thịnh nhất định sẽ rất vui vẻ!
"Nếu như không có chuyện gì, cô có thể đi!" Tả Tình Duyệt lạnh lùng đuổi khách.
"Hừ, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này, chỉ muốn nói cho cô biết, ba mẹ cô muốn đón cô về nhà!"
"Về nhà? Cô cảm thấy tôi bây có thể quay về sao?" Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, cô giờ giống như phạm nhân, Cố Thịnh không cho phép, cô đừng mong được tự do.
"Tôi không quan tâm, dù sao chuyện rất gấp, muốn cô về nhà gấp, hừ! Thật không biết Thịnh đang nghĩ gì? Rõ ràng không thương cô, còn nghĩ muốn giam lỏng cô, xem ra anh ấy rất hận cô! Hận đến nỗi gặp lại cô là nỗi thống khổ của anh ấy, hận đến mức xa cô là niềm hạnh phúc của Thịnh!" Tôn Tuệ San nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, cố ý nói những lời làm tổn thương Tả Tình Duyệt, khóe miệng hiện lên tàn nhẫn, trong lòng cô ta biết, Cố Thịnh yêu người phụ này, sợ rằng tình yêu ấy còn lớn hơn trong tưởng tượng của Tôn Tuệ San, nhưng là. . . . .
Cô sẽ không để cho bọn họ toại nguyện!
Thấy Tả Tình Duyệt đau đớn, Tôn Tuệ San đắc ý xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng, chỉ còn Tả Tình Duyệt, im ắng cô nghĩ lại những lời vừa rồi của Tôn Tuệ San, ba mẹ muốn gặp cô? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng có chút lo lắng, mặc dù cô biết ba mẹ không thương cô, nhưng cô vẫn không thể bỏ mặc ba mẹ mà không quan được.
Chỉ là, cô giờ có thể là gì được đây?
Trên hành lang bệnh viện, một người đàn ông trên người tỏa ra sự lạnh lùng, giận đùng đùng đi về phía trước, khiến mọi người xung quanh không nhịn được mà run sợ.
Cố Thịnh đôi tay nắm chặt, đáng chết! Cận Hạo Nhiên đồng ý yêu cầu của hắn!
Vì sự tự do của Tả Tình Duyệt, đính hôn cùng Tiểu Ngữ!
Cận Hạo Nhiên cùng Tiểu Ngữ đính hôn, là ý muốn của Cố Thịnh, nhưng trong lòng của hắn không thấy thoải mái, đáng chết Cận Hạo Nhiên nghĩ mình là ai. Hắn ta vì vợ mình mà hy sinh như vậy để chứng tỏ cho cô thấy sự si tình của mình sao?
Hít thở thật sâu, Cố Thịnh cố gắng bình tĩnh lại, không ngừng tự nói với mình, cho dù Cận Hạo Nhiên đồng ý đính hôn, hắn sẽ không đời nào cho Tả Tình Duyệt ‘ tự do'!
Nhưng có một chuyện khác khiến hắn không thể kiềm chế nổi lửa giận phừng phừng!
Kiều Nam!
Người đàn ông ấy công khai tới trước mặt Cố Thịnh chỉ trích hắn tàn nhẫn, hơn nữa Kiều Nam còn tuyên bố, hắn đối với Duyệt Duyệt như vậy, sẽ chỉ làm tình yêu của cô với hắn dần dần tan biến!
Tan biến? Cô còn yêu hắn sao?
Hắn không quên ngày đó ở trên bãi cỏ, hắn hỏi cô điều này, cô chỉ trầm mặc!
Người phụ nữ đáng chết, đã không còn yêu hắn nữa!
Người cô yêu là Kiều Nam!
Trong mắt đùng đùng sát khí, đáng chết! Tất cả đều đáng chết!
Tại sao những tên đàn ông kia luôn mơ ước có vợ của hắn? Đáng chết! Tả Tình Duyệt , người phụ nữ ấy có sức hấp dẫn thế nào? Đáng giá để bọn họ hi sinh vì cô nhiều đến vậy?
Nhưng hắn biết, Tả Tình Duyệt quả thật có sức hấp dẫn lớn, nếu không hắn cũng sẽ không bị cô mê hoặc, bây giờ, cho dù là nghĩ muốn buông ra, cũng không bỏ được!
Hắn không thể rời bỏ cô!
Tả Tình Duyệt, trêu chọc hắn giờ lại muốn bỏ rơi hắn, hắn sẽ không cho phép!
Nghĩ đến mình mấy ngày nay, Cố Thịnh trong mắt âm trầm, đang muốn đẩy cửa phòng bệnh, tay hắn lại đột nhiên cứng đờ.
Nếu hắn để bộ dạng này mà vào chắc chắn sẽ khiến cô sợ hãi!
Trong đầu hiện ra hình ảnh cô ở trước mặt mình cẩn thận, run run rẩy rẩy, một tia thương yêu hiện lên trong mắt, khóe miệng nâng lên khổ sở, Tả Tình Duyệt ơi Tả Tình Duyệt, cô rốt cuộc đã đầu độc tôi bằng cái gì vậy?
Ở đấu trường tình yêu, hắn đã hoàn toàn thua, cho dù thua, hắn cũng muốn có quyền lợi lớn nhất, hắn giờ vẫn là người chồng danh chính ngôn thuận của cô! Để cho cô ‘ tự do ’, không thể nào!
Chương 154: Nhìn thấu vết thương chưa liền sẹo của cô Cố Thịnh cố gắng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, không để cho hai người đàn ông kia ảnh hưởng tới hắn, cho dù Tả Tình Duyệt là viên đạn bọc đường cũng được, hắn chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh!
Khóe miệng hiện lên một nụ cười, Cố Thịnh đẩy cửa ra, thấy bóng lưng Tả Tình Duyệt đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thân thể đột nhiên ngẩn ra, từ bóng lưng của cô, dường như hắn nhìn thấy một chút thê lương, cô. . . . . muốn rời đi sao?
Khi đầu óc của hắn xuất hiện ý nghĩ này thì trong lòng của hắn trở nên hỗn loạn, vừa rồi, khó khăn lắm lòng hắn mới trấn tĩnh lại được mà bây giờ đã đảo lộn hết rồi, bỏ cặp công văn trong tay xuống, cố ý làm ra tiếng vang khổng lồ hấp dẫn sự chú ý của Tả Tình Duyệt.
"Anh đã đến rồi!". Tả Tình Duyệt thấy Cố Thịnh, trên mặt hiện lên một nụ cười, khiến Cố Thịnh không khỏi ngẩn ra, hôm nay cô cao hứng vậy sao? Chuyện gì làm cô cao hứng như vậy?
Mấy ngày nay hắn rất ít thấy cô cười, thời điểm duy nhất có thể thấy cô cười chính là lúc cô nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng.
Hắn đang ghen ghét, đố kỵ vì cô yêu đứa nhỏ trong bụng! Ghen tỵ vì hắn không có được toàn bộ sự quan tâm và chú ý của cô!
Hắn đường đường là tổng tài của tập đoàn Cố thị nổi tiếng trên thương giới, cư nhiên cũng có một ngày ghen tị với một đứa nhỏ, nếu là trước kia, nhất định hắn sẽ cho là mình điên rồi, nhưng bây giờ, những thứ này đều là sự thật, hắn càng ngày càng không giống mình!
"Ừ". Tả Tình Duyệt thân thiện khiến Cố Thịnh không biết đáp lại như thế nào, nhàn nhạt đáp một tiếng, cởi tây trang trói buộc trên người xuống, tùy tiện giống như trong nhà mình.
Tả Tình Duyệt hạ mi mắt, vẻ mặt hắn lạnh như băng khiến cô bất an, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt, giờ phút này lại không xác định được, nếu như cô nói muốn về nhà một chuyến, hắn có cho phép không?
Cố Thịnh khẽ cau mày, cô có chuyện muốn nói với hắn sao?
Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, sắc mặt của hắn trầm xuống, cô muốn nói cho hắn biết, cô muốn rời đi sao?
Theo bản năng, hắn nắm chặt đôi tay, lòng đau nhói.
"Đừng nói... Tôi sẽ không đáp ứng!". Giọng nói Cố Thịnh lạnh lùng khiến lòng Tả Tình Duyệt chìm xuống đáy cốc, cô chưa mở miệng, hắn đã phản đối, cô còn có thể có hy vọng gì!
Trong mắt hắn, cho tới bây giờ, ý nguyện của cô đều không quan trọng! Không phải sao?
Cô chỉ là một con cờ để Cố Thịnh biểu diễn một cuộc hôn nhân hạnh phúc cho mọi người xem mà thôi. Trong mắt hắn, cô là người phụ nữ lẳng lơ, không có tư cách sinh con cho hắn!
Im lặng xoay người, Tả Tình Duyệt nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt nở nụ cười nhưng trong lòng vô cùng đau đớn.
Lông mày Cố Thịnh nhíu chặt, cô tức giận!
Nhưng cho dù cô tức giận thì sao, so với việc cô rời khỏi hắn thì tốt hơn, không phải sao?
Hắn không thể không thừa nhận, nhìn cô tức giận, tim của hắn đau nhói, lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, từ phía sau, giơ tay ôm thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô phát ra, Cố Thịnh nhắm mắt lại, để cho mình cảm thụ sự tồn tại của cô.
"Buông tôi ra!".
Tả Tình Duyệt không nhu thuận như bình thường, mặc dù hắn đối với cô lạnh lùng, nhưng cô chưa bao giờ cự tuyệt động tác thân mật của hắn, buông cô ra? Cô hôm nay lại yêu cầu hắn buông cô ra!
Ha ha! Buông ra?
Sao hắn có thể buông ra!
Theo bản năng siết chặt hai cánh tay, ôm cô càng chặt hơn, dường như muốn hòa cô vào trong thân thể hắn.
"Đừng nói chuyện với tôi như vậy!". Cố Thịnh gác cằm lên đỉnh đầu của cô, cố gắng đè nén tức giận trong lòng, tự nói với mình, không được đẩy cô ra xa hơn!
"Tại sao? Tôi muốn về nhà cha mẹ một chuyến, anh cũng không cho phép, Cố Thịnh, cho dù là phạm nhân cũng có lúc tự do, tại sao tôi còn không bằng phạm nhân chứ!". Khóe miệng Tả Tình Duyệt hiện lên một chút khổ sở, đem tất cả uất ức trong lòng nói hết ra, là bởi vì cô hèn mọn sao?
Thân thể Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, cô nói gì? Chuyện tình cô muốn nói chính là muốn về nhà một chuyến?
Đáng chết! Hắn cho là. . . . .
Trong lòng hiện lên nồng đậm tự trách, đồng thời cũng là vui sướng vô tận, Duyệt Duyệt không nói muốn rời khỏi hắn! Ít nhất là lúc này, đó chính là chuyện tốt!
Buông thân thể cô ra, nâng cằm cô lên, ánh mắt rơi vào đôi môi mềm mại của cô, hắn. . . . . Muốn hôn cô. . . . .
Trong nội tâm nghĩ như vậy, hắn không chút do dự cúi đầu, che đôi môi dụ người của cô lại, trời ạ! Đã bao lâu hắn không được nếm mùi vị của cô!
Trong lòng hắn vô cùng kích động, cô chỉ muốn về nhà mà thôi!
Dịu dàng liếm láp môi của cô, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, như thưởng thức hương vị của một món ăn ngon nhất. . . . .
Đột nhiên xuất hiện nụ hôn ấy khiến Tả Tình Duyệt ngơ ngẩn, tại sao hắn hôn cô? Cô đang chỉ trích hắn, không phải sao? Nhưng nụ hôn của hắn. . . . . thật. . . . . Dịu dàng. . . . .
Cô chưa kịp nghĩ nhiều đã cảm thấy bàn tay vô cùng quen thuộc vươn vào trong y phục của mình, cúi đầu, đột nhiên thấy y phục của mình đã xốc xếch không chịu nổi, trong lòng cả kinh, trong đầu hiện ra một màn máu tanh, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Không! Cô không nên như vậy!
"Ưhm. . . . ." Tả Tình Duyệt vùng vẫy, muốn tránh thoát nụ hôn của hắn, cô rất sợ hãi, sợ chuyện ngày đó lặp lại lần nữa.
Kinh hoảng đẩy thân thể hắn ra, nhưng hơi sức của cô không có chút tác dụng nào đối với hắn, Cố Thịnh ôm cô càng chặt, hắn không muốn cô rời khỏi ngực hắn, hắn muốn tiếp tục đi xuống, hắn nhớ thân thể của cô!
Nhưng đầu lưỡi truyền đến một hồi đau đớn, mùi máu tanh ở trong miệng nhanh chóng lan tràn ra, bị đau, hắn đột nhiên buông người phụ nữ trong ngực ra, hung hăng nhìn chằm chằm cô, người phụ nữ đáng chết, cô cư nhiên cắn hắn!
Tả Tình Duyệt không hối hận vì đã cắn hắn, ít nhất hắn đã buông cô ra , phòng bị nhìn Cố Thịnh đang tức giận, trong lòng cô, bất an càng ngày càng mãnh liệt.
"Tại sao?"
Quả nhiên là ghét hắn, nên nụ hôn của hắn cũng ghét sao?
Nhưng lời hắn vừa thốt ra đã nhìn thấu sự sợ hãi trong mắt cô, đáng chết! Hắn không khỏi khẽ nguyền rủa ra tiếng, sao hắn lại quên mất, chuyện ngày đó mình gây ra cho cô, nói vậy là, trong lòng cô còn lưu lại bóng ma!
Ảo não mở to mắt, trong nháy mắt, tức giận trong lòng đối với cô biến thành tự trách, hắn không dám nhìn tới cặp mắt hoảng sợ của cô.
Trong phòng, trầm mặc đến đáng sợ, Tả Tình Duyệt không giám thả lỏng phòng bị trong lòng, không chớp mắt chú ý nhất cử nhất động của Cố Thịnh, mà trong lòng Cố Thịnh cũng không ngừng mắng mình, cho dù muốn cô, vào thời điểm này hắn cũng nên ẩn nhẫn!